Câu 1 (trang 33 sgk Ngữ văn lớp 7 Tập 1) : Bầu trời khi nhìn từ vị trí khác nhau sẽ có những vẻ đẹp, những điều khác biệt: - Khi em nhìn bầu trời ở dưới thấp: bầu trời cao, rộng bao la, những đám mây trôi lững lờ, bàn tay em khó có thể chạm tới. - Khi em nhìn bầu
- Những điều đã gợi lên trong lòng nhân vật "tôi" kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên: thời tiết cuối thu, lá rụng ngoài đường nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc - Tôi đi học bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi".
Để tôi thôi điên dại khát tình em đến hao mòn. Một lần thôi xin phép màu xuất hiện. Trả lại ngày ấm êm tôi làm thơ em đọc cười tít mắt. Một lần thôi xin phép màu xuất hiện. Cho tôi làm được lời hứa năm nao tôi đã nói. Một lần thôi xin phép màu xuất hiện
Như mây bay; Rộn ràng niềm vui; Qua cơn mê; Tâm sự người hát bài quê hương; Thư xuân trên rừng cao; Thương mấy cho vừa; Tình thu xưa; Trời Huế vào thu chưa em; Con gái quê tôi; Đêm nay ai đưa em về; Đi tìm mộng mơ (Ngân Khánh)
Nằm ở thị xã Sa Pa, cách Trạm cáp treo Fansipan Legend 1,3 km và Núi Fansipan 7 km, Mây Núi Homestay có vườn và sân hiên.
Mênh mông mây trời. Trần Thị Bảo Châu. Chương 1. Chương 1. Chương 2. Chương 3. Chương 4. Chương 5. khiêm tốn . bà luôn bị đám em chôgn côi thường, dù được mang tiếng là dâu trưởng do chính gia đình chồng đem trần cau đi cưới hỏi Tối qua Ly ngủ chung với tôi. Nó
tRkA. Nếu đêm đó không phải là tiệc rượu kỷ niệm 40 năm thành lập Hàng không Trung Nam, nếu không phải ông nội Cố Trung Dịch và ông bố Cố Trường Minh đều có mặt, thì Cố Nam Đình nhất định sẽ đưa Trình Tiêu đi trước. Ở lại thêm phút nào thì thời gian họ ở riêng bên nhau lại thiếu đi một phút. Anh không muốn lãng phí thời gian. Hơn nữa... Vẻ đẹp của cô khiến mọi người sững sờ, thiết kế lễ phục cổ sâu chữ V và lộ ra cả một khoảng lưng càng thu hút bao nhiêu ánh mắt, khiến Cố Nam Đình chỉ muốn giấu Trình Tiêu đi. Thế mà cô còn len lén khiêu khích anh, "Lưng em có đẹp không?" Cố Nam Đình choàng tay qua vai cô, định giúp cô che bớt khoảng lưng trần tuyệt mỹ, "Vẻ đẹp của em nào chỉ là lưng!" Trình Tiêu nghe thế còn ưỡn ngực, ngước đầu lên và nói "Em cũng cảm thấy thế." Cố Nam Đình suýt không chịu nổi, anh nhắc nhở khẽ "Em đang mong bây giờ anh đưa em đi ngay à?" Trình Tiêu quay lại đối mặt với anh, cánh tay ngọc ngà mảnh mai như vô tình đặt lên vai anh, cô khẳng định "Anh sẽ không làm thế. Lát nữa anh còn phải lên sân khấu rút thăm mà." Cố Nam Đình đưa tay véo cằm cô, "Chuyện rút thăm vặt vãnh này, Kiều Kỳ Nặc hoặc Hạ Chí đều có thể làm." Anh chuyển sang nắm tay cô, dắt cô đi xuyên đám đông đến phòng khách sang trọng, "Dẫn em đi gặp ông nội mới là chuyện chính mà anh phải làm." "Ai?" Trình Tiêu có phần không phản ứng kịp, "Cà Phê sao không nói em biết là ông nội anh có tới?" Cố Nam Đình không bất ngờ khi thấy vẻ căng thẳng của cô, anh vui vẻ, "Không nói ông nội tới thì em không chịu tham gia tiệc, cho em biết thì còn có thấy bất ngờ không?" Trình Tiêu kéo tay anh, không chịu đi, "Cố Nam Đình, anh lại tiền trảm hậu tấu!" Trong ánh mắt mọi người, Cố Nam Đình không so đo với cô, anh ngừng lại, vừa giả vờ chỉnh tóc lại cho cô, vừa thương lượng "Ông nội đã lâu rồi không tham bất kỳ hoạt động nào, lần này chính là vì gặp em nên mới tới, em không nên nhường nhịn ông cụ sao?" Trình Tiêu đương nhiên không sợ gặp ông cụ, nhưng, "Em..." Trình Tiêu cúi đầu nhìn vẻ đẹp lộ ra trước ngực dưới cổ áo sâu chữ V, và cả đôi chân thon dài lộ ra, "Anh bảo em mặc thế này đi gặp ông nội? Ông không mắng em làm suy đồi thuần phong mỹ tục là em sẽ cảm kích dập đầu đó." "Nghiêm trọng thế sao?" Cố Nam Đình cố ý tỏ ra hoang mang, "Không phải em cảm thấy rất đẹp à?" "Tất nhiên là em thấy đẹp mới mặc cho anh ngắm mà. Sao làm vui lòng người khác còn trở thành tự đào hố chôn mình thế này." Trình Tiêu đưa tay ôm mặt, dậm chân nói "Cố Nam Đình, anh là đồ nham hiểm! Anh thấy lão Trình không thích anh nên cố ý bôi xấu em trước mặt ông nội chứ gì!" Dáng vẻ thiếu nữ e thẹn của cô khiến đôi mắt Cố Nam Đình tràn ngập nụ cười, anh ôm cô, dịu giọng dỗ dành "Được rồi, có anh đây mà. Hơn nữa ông nội rất thoáng, không hề cổ hủ đâu. Anh đảm bảo, chắc chắn em sẽ được điểm tuyệt đối." Trình Tiêu không chịu thua, đánh anh một cái, sau đó mới thở lại bình thường, bực bội nói "Nếu ông không thích em thì em cũng không thích ông." Cố Nam Đình cười to, anh cởi áo vest ra khoác lên vai cô, "Anh tưởng em sẽ vì anh mà cố gắng khiến ông thích em chứ." Trình Tiêu không hề cự tuyệt áo vest toàn mùi đàn ông của anh, nhưng cô lại nói "Em lấy lòng anh là đủ rồi, không thèm lấy lòng người khác." Cố Nam Đình nói với vẻ yêu chiều "Ừ. Có anh đây rồi, không cần lấy lòng ai nữa." Cố Trung Dịch tuổi đã gần tám mươi, thời gian đã lưu lại hai vết nhăn rất rõ ở gần khóe miệng, nhưng tinh thần ông vẫn inh mẫn, ánh mắt tinh nhanh, mày mắt toát ra vẻ uy nghiêm, rất phù hợp với hình dung "khí khái, hào sảng" của Cố Nam Đình về ông. Nhìn thấy cháu nội dắt một cô gái bước tới, ông chủ động hỏi bằng giọng trầm trầm "Là Trình Trình của cháu à? Sao bố cháu nói với ông là cô bé đã đi bay rồi?" Trình Tiêu đứng ngoan ngoãn cạnh Cố Nam Đình giống một đứa trẻ, nghe thế thì tranh trả lời "Vốn là có nhiệm vụ bay ạ, nhưng để làm anh ấy vui lòng nên cháu đã tham gia." Đối với đứa cháu dâu tương lai, Cố Trung Dịch tất nhiên là hài lòng. Ông cười, "Không ngờ cháu nội ông lại có uy như thế!" Ông vẫy tay gọi Trình Tiêu, "Nào, cô bé, lại gần ông nội nào." Trình Tiêu lên tiếng chào Cố Trường Minh đang ngồi bên trái trước, "Cố tổng ạ", rồi mới đến trước mặt Cố Trung Dịch, "Ông nội, cháu là Trình Tiêu." Cố Trung Dịch nghiêm túc quan sát cô từ đầu xuống chân, "Ừ, rất tốt, là một cô bé xinh đẹp, biết lái máy bay à?" Trình Tiêu gật đầu, "Có bằng ạ, trước mắt là cơ phó của Trung Nam." Cố Nam Đình bổ sung giúp cô, "Sẽ nhanh chóng được tham gia huấn luyện cơ trưởng thôi ạ, Trình cơ trưởng tương lai, nữ phi công duy nhất của Trung Nam chúng ta." Cố Trung Dịch hơi kinh ngạc, "Còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại quá. Nhưng lái máy bay thì có ý nghĩa gì chứ, khô khan, ông đã lái đủ rồi." Nói xong ông nhìn Cố Nam Đình, "Cái cháu biết thì người ta cũng biết, không có ưu thế chứ gì? Chẳng trách bố cháu bảo cháu theo đuổi người ta tới mấy năm trời." Trình Tiêu cười thẹn thùng trước mặt ông lão, "Là cháu làm bộ với anh ấy thôi ạ." Cố Trung Dịch không những vui mà con nói, "Đúng là nên kiểm tra kỹ." Sau đó chỉ vào áo vest trên người cô, nói với Cố Nam Đình "Lấy cái áo cũ kỹ của con đi đi. Chỗ này mở điều hòa đủ ấm lắm, còn sợ cô bé lạnh hả? Nói bằng kiểu mà bọn trẻ hay nói là gì nhỉ?" Trình Tiêu vừa trả lời "Diễn trò ân ái", vừa đưa áo vest cho Cố Nam Đình. Cố Trung Dịch đưa tay chỉ vào Cố Nam Đình, "Đúng đúng, chính là diễn trò ân cái, Hành Hành lúc nào cũng lên lớp ông, thế mà vẫn không theo kịp trào lưu bọn trẻ, không chịu già cũng không được." Có lẽ là thấy bộ lễ phục của Trình Tiêu hơi bị ít vải nên ông lão hơi cau mày, sau đó cảm thán, "Bà nội cháu lúc còn trẻ cũng thích kiểu váy đỏ sáng lấp lánh thế này, nhưng thời đại của ông không thịnh kiểu này, kết hôn cũng không dám mặc như vậy." Nghĩ đến người bạn đời đã mất, Cố Trung Dịch còn cổ vũ Trình Tiêu, "Ở độ tuổi có thể mặc đồ đẹp thì cứ làm liều mà mặc, đừng phụ bạc tuổi thanh xuân. Trình Trình, đợi lúc cháu và Cố Nam Đình kết hôn, ông nội sẽ tài trợ mười bộ thế này." Trình Tiêu không nhịn được cười, "Cháu cám ơn ông nội. Nhưng nếu là mười bộ thì trong một ngày, cháu có thể thay kịp không?" Cố Trung Dịch phất tay, "Cái gì mà một ngày, chúng ta làm ba ngày!" Cố Trường Minh cũng cười, "Bố à, bọn trẻ bây giờ kết hôn đều mặc áo cưới màu trắng, nếu bố tặng thì cũng đừng chỉ tặng mỗi màu đỏ nhé." Cố Trung Dịch hơi bất mãn "Kết hôn là chuyện vui, đương nhiên phải mặc màu đỏ rồi, nhìn Trình Trình mặc màu đỏ đẹp thế kia, có phải không Nam Đình?" Cố Nam Đình có thể nói gì đây? Anh cười rồi trả lời "Vâng, Trình Trình mặc màu gì cũng đẹp ạ." "Y hệt bố mày." Cố Trung Dịch tỏ vẻ hận thép không thành gang, "Có vợ rồi là thế nào cũng được! Được rồi, không làm trễ giờ hai đứa nữa, nào, Trường Minh..." Cố Trường Minh lấy ra một chiếc hộp đưa cho Cố Nam Đình, "Ông nội tặng cho Trình Trình." Cố Nam Đình mở ra, là một đôi vòng bạch trắng trong veo. Trình Tiêu không hiểu về ngọc, nhưng thứ mà ông nội xem là quà tặng gặp mặt thì đương nhiên là không phải đồ rẻ tiền rồi, cô có ý định chối từ. Cố Nam Đình lại lấy ra một chiếc, đeo vào tay cô. Kích cỡ vừa vặn. Cố Trung Dịch tỏ ra rất vui, "Trình Trình là người có phúc." Thấy Trình Tiêu đưa tay lên ngắm nghía với vẻ lúng túng, ông cười bảo "Đeo cho vui, đừng coi trọng, ông nội tiện tay mua ở chợ thôi." Vòng ngọc đương nhiên không phải hàng chợ. Cố Nam Đình kể cho Trình Tiêu nghe, "Bà nội sinh thời yêu ngọc thạch nhất. Đôi vòng ngọc này là do ông nội mua được từ một phiên đấu giá hồi là tổng giám đốc đầu tiên của Trung Nam. Tiếc rằng bà nội đã mập hơn hồi trẻ, không đeo vào được, miễn cưỡng đeo một đêm, cổ tay sưng lên nên vẫn luôn cất để dành." Trình Tiêu ngắm nghía vòng ngọc, "Chẳng trách mà ông nội nói em có phúc." "Anh cũng không biết ông chuẩn bị nó để tặng cho em." Cố Nam Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mẹ anh lúc còn cũng từng thử đeo, như bà nội, mẹ không đeo được. Còn về dì Tiêu thì ông nội chưa từng để dì thử đeo. Thế nên tối nay, bố anh không đưa dì tới." Đây là lần đầu Trình Tiêu nghe Cố Nam Đình nhắc đến gia đình anh. Trình Tiêu khoác tay anh, chăm chú lắng nghe. Cố Nam Đình bình thản tiếp tục "Lúc mẹ anh còn sống, bố rất tốt với mẹ nên lúc mẹ đi cũng không có gì tiếc nuối. Chuyện ốm đau, rất nhiều lúc bác sĩ cũng đành bó tay. Dì Tiêu khi cùng Hành Hành đến nhà anh, anh nhận ra dì rất dè dặt, cũng rất tận tâm chăm sóc bố con anh. Trong lòng anh đã chấp nhận dì, nhưng để bày tỏ nỗi nhớ về mẹ, anh vẫn không thay đổi cách xưng hô." Trình Tiêu ngẩng lên nhìn anh "Dì Tiêu chắc chắn sẽ hiểu. Từ ông nội đến Cố tổng, đến anh, mọi người đều dùng những cách khác nhau để hoài niệm về bác gái." Cố Nam Đình gật đầu. Trình Tiêu cẩn thận tháo vòng ngọc ra cất vào hộp. "Em hay không cẩn thận, dễ làm hỏng. Tuy lão Trình có tiền nhưng em chưa từng đeo món trang sức nào quá đắt giá." Đối với sự thoải mái, không câu nệ của cô, Cố Nam Đình rất vui, anh nói "Tùy ý em." Rốt cuộc vẫn không chờ đến lúc buổi tiệc kết thúc, Cố Nam Đình đã đưa Trình Tiêu đi trước. Từ nhà hàng ra để lấy xe, anh không có ý đưa cô về nhà, mà lại lái về hướng chung cư của anh. Trình Tiêu không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Xe Cố Nam Đình rõ ràng chạy nhanh hơn bình thường. Trình Tiêu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không nhắc anh chạy chậm lại. Đến khi đi ngang bờ sông, cô bỗng gọi "Dừng xe." Cố Nam Đình tưởng cô rút lui, vì cô nói "Xuống xe đi dạo nhé." Trên người cô còn mặc bộ lễ phục, tuy có áo khoác của anh nhưng đùi và chân đều rất mỏng manh. Cố Nam Đình định khuyên nhủ "Nếu không muốn về nhà quá sớm thì đưa em đi ăn chút gì đó nhé?" Trình Tiêu lại khoác áo của anh vào, đẩy cửa xe ra. Cố Nam Đình đành xuống theo. Cô mang giày cao gót, tay khoác cánh tay anh, trong đêm đông tĩnh lặng, họ lặng lẽ đi dọc bờ sông, không nói một lời. Cố Nam Đình không thể đoán được tâm tư của cô, "Trình Trình?" Trình Tiêu quay sang nhìn anh, mỉm cười. Dưới ánh sao lấp lánh, dáng vẻ cô cười dịu dàng đẹp vô cùng. Cố Nam Đình gần như không kiềm chế được, muốn hôn cô ngay. Giọng nói trong trẻo của cô lúc này vang lên, cô nói "Mẹ em từng nói Đừng thân thiết với một người quá nhanh, càng đừng vội vàng yêu một ai đó, vì tình cảm đến nhanh thì đi cũng nhanh. Mà xung quanh mẹ có quá nhiều sự thực đã chứng minh rồi anh cứ nói không sao thì người khác sẽ không thấy có lỗi. Trên đời này, những người biết cảm kích sự lương thiện của người khác vốn không nhiều, đa phần là những người được nước lấn tới. Không cần phải làm một kẻ đạo đức giả hiểu lòng người để khiến bản thân phải chịu ấm ức." Thời tiết mùa đông tháng mười hai, những cành cây ven đường chỉ còn trơ nhánh, cô đơn đứng giữa trời. Chỉ mỗi đoạn đường phía trước trải đầy ánh đèn là khiến cái lạnh riêng có của mùa này bị đẩy lùi trong vô thức. Trình Tiêu đi một lúc rồi dừng lại, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh chăm chú, "Trước đây em từng từ chối anh, là do em thấy lạ, chúng ta rõ ràng gặp nhau lần đầu ở sân bay, nhưng anh đối xử với em lại như người đã quen biết." Cô ngước lên, nhẹ nhàng gạt đi bông tuyết đọng trên vai Cố Nam Đình, "Về sau em đã thích anh thì bắt đầu mong chờ yêu nhau, thích hợp, ở bên nhau, đây vốn dĩ là ba chuyện không liên quan gì, chúng ta lại làm rất tốt. Cố Nam Đình, em từng thích Nghê Tiêm, em cũng từng hẹn hò với Phỉ Diệu, nhưng những việc này không cần anh phải ra tay, tự em đã cắt đứt. Còn về quá khứ của anh, em không hỏi đến, em chỉ yêu cầu rằng, tương lai của chúng ta, khi yêu nhau phải thành thật với nhau, không yêu nữa thì phải thẳng thắn, rõ ràng. Nếu anh làm được thì chuyện ân ái hay bỏ trốn cùng anh, Trình Tiêu em đều làm được. Nếu anh thất hứa, em tuyệt đối không tha." Cô thẳng thắn như thế, khiến Cố Nam Đình vừa thích thú vừa bất ngờ, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm đang rơi tuyết, hai tay đặt lên vai cô, "Anh chưa từng hứa hẹn gì với em, là vì sợ em nghĩ rằng sở dĩ anh hứa hẹn là do lo lắng bản thân không làm được. Nhưng anh vẫn phải nói Trình Trình, thế giới to lớn như thế, bát diện tứ phương, gặp gỡ và yêu nhau vốn hiếm hoi đến mức như kỳ tích của nhân gian. Mà em đồng ý ở bên anh, đối với anh, đó là món quà tuyệt vời nhất. Anh yêu em không phải là nói cho có, anh nguyện dùng quãng đời còn lại, mãi mãi ở bên em." "Em lại chẳng khác gì những cô gái khác, cũng yêu bằng tai." Trình Tiêu ngẩng lên, măc cho bông tuyết rơi xuống, nói với anh, "Cố Nam Đình, những lời tình cảm của anh đã khiến em rất vui." Sau đó chủ động hôn anh. Cố Nam Đình ôm lấy cô, hóa bị động thành chủ động. Sau một nụ hôn quấn quýt, Cố Nam Đình đứng giữa bầu trời tuyết bao la, cuối cùng hiểu ra ý đồ khi xuống xe của Trình Tiêu, "Tương lai của chúng ta sẽ như đêm nay, vô thức mà bạc mái đầu." Trình Tiêu ngẩng lên nhìn mái tóc bị tuyết nhuộm trắng của anh, "Lẽ nào từ nhỏ em đã thích tuyết là để sau này cùng anh bạc đầu?" Cố Nam Đình hôn lên đỉnh đầu cũng trắng xóa vì tuyết của cô, "Để chứng minh là thế, chúng ta cùng cố gắng nhé." Trình Tiêu và Cố Nam Đình về chung cư của anh. Đèn bật sáng, cô nhìn thấy trên giàn hoa trong phòng khách có bày một dãy chậu hoa, đều là loài Gia Lan mà cô yêu nhất. Gia lan quốc hoa của Zimbabwe, có tên khoa học là Gloriosa superba Hình thù của hoa gia lan rất đặc biệt, cánh hoa cuộn ra phía sau, như một đốm lửa đang bùng cháy, tên hoa vốn có ý nghĩa là "sửng sốt", "xinh đẹp" theo tiếng Latin, là quốc hoa của đất nước Zimbabwe, ở Trung Quốc chỉ có phương Nam ấm áp mới trồng được loài hoa này. Trình Tiêu vô cùng ngạc nhiên, "Đừng nói với em là anh vận chuyển đường hàng không về đây nhé?" Cố Nam Đình lấy dép lê mới đã chuẩn bị cho cô, "Cứ chuẩn bị hết rồi, thế mà em lại kiên quyết không tham gia buổi tiệc, anh cảm thấy thất bại thế nào giờ em đã biết rồi chứ?" Trình Tiêu cũng không màng mang dép lê, cởi giày cao gót ra chạy tới thưởng thức, "Cố Nam Đình, anh biết làm con gái vui lòng thế này, em nghi ngờ anh nói rằng em là bạn gái đầu tiên của anh là lừa gạt đó." Cố Nam Đình bó tay, "Tặng hoa hồng thì em diễn vai chê bai anh, tặng gia lan thì lại hiểu lầm anh kinh nghiệm yêu đương phong phú, Trình Trình, anh rất khó xử." Trình Tiêu lên mạng bằng điện thoại, bắt đầu tra cách trồng gia lan, thuận miệng đáp trả "Phụ nữ đa số đều là thể mâu thuẫn giống em, dần dần anh sẽ quen thôi." Cố Nam Đình khóa cửa lại, bước tới quỳ xuống trước mặt cô, "Nhấc chân lên", mang dép lê cho cô rồi nói "Em chơi trước đi, anh đi tắm." Trình Tiêu chăm chú chơi điện thoại, không ngẩng lên, "Tắm trắng trẻo sạch sẽ nhé, nếu không sẽ chê anh đó." Dáng vẻ của cô... Cố Nam Đình yêu chết được trạng thái như thể vợ chồng già này của họ, anh xoa đầu cô, mỉm cười. Thực ra Trình Tiêu không thoải mái như vẻ ngoài của cô. Từ hôm chuẩn bị mang lại niềm vui bất ngờ cho Cố Nam Đình, cô đã bắt đầu kiến thiết tâm lý cho bản thân. Nhưng đến lúc dao thật súng thật vào trận, cô vẫn căng thẳng vô cùng! Dù sao thì... không có kinh nghiệm mà! Nghe trên lầu văng vẳng tiếng nước trong phòng tắm, cô buông điện thoại xuống, nhào lên sofa, vùi gương mặt đỏ bừng vào gối tựa, dáng vẻ hối hận mãi thôi. Thế nên khi Cố Nam Đình tắm xong đi ra, không biết cô đào đâu ra chai rượu vang, đang độc ẩm! Cố Nam Đình giành lấy ly rượu, "Không cho uống, say rồi thì làm sao?" Trình Tiêu định giật lại, "Anh cho em lấy can đảm đã." Cố Nam Đình không đưa, "Nếu em chưa sẵn sàng thì tối nay anh ngủ sofa." Trình Tiêu như được giải thoát, cô ngước gương mặt đỏ hồng lên hỏi lại "Thật sao?" "Cái cô nàng này!" Cố Nam Đình hít thật sâu, ra lệnh, "Thật, đi tắm đi." Trình Tiêu vỗ vỗ ngực, "Nếu biết anh hiểu lòng người thế này thì em không cần uống nhiều rượu đến thế. Cố Nam Đình, không uổng công em chỉ cưng một mình anh!" Sau đó nhào vào lòng anh, hôn một cái thật kêu lên má anh rồi tung tăng lên lầu đi tắm. Cố Nam Đình cảm thấy Món ngon như thế, nếu còn để cô rút lui an toàn thì anh thực sự không phải đàn ông nữa! Anh ngửa đầu lên uống cạn một ly. Trong tiếng nước "rào rào", Trình Tiêu gọi "Cố Nam Đình?" Cố Nam Đình đang trong phòng ngủ trên lầu, đáp lời, "Sao, cần anh giúp hả?" "Đừng nằm mơ nữa, cái đó anh vẫn phải đợi." Trình Tiêu hỏi, "Mọi vật dụng nhà tắm của phụ nữ trong này, anh chuẩn bị cho em từ bao giờ thế?" Cố Nam Đình chọc cô, "Cũng có khả năng là anh chuẩn bị cho người khác mà." Trình Tiêu "ồ" một tiếng, hét lên "Người đó có sở thích giống em quá, em sẽ tạm bợ một đêm vậy." Cố Nam Đình cười, giải thích, "Lúc em nằm viện anh đã để ý đến đồ dùng cá nhân của em, sau đó chuẩn bị cho em một bộ y như vậy." Tinh tế như vậy, nói Trình Tiêu không cảm động thì chính cô cũng không tin. Nhưng miệng cô vẫn nói "Để đón em tới đây qua đêm, anh cũng ủ mưu lâu nhỉ." Cố Nam Đình trả lời không chút kiêng dè "Từ lúc gặp em, anh đã bắt đầu lên kế hoạch từng bước rồi." Cứ thế anh một câu em một câu, Trình Tiêu mặc áo sơ mi trắng của Cố Nam Đình từ nhà tắm bước ra, cô đứng ở cửa phòng ngủ, hỏi anh "Anh không đi nghỉ sao? Hay là em xuống lầu?" Cố Nam Đình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó lường. Sự trầm mặc tĩnh lặng đó khiến tim Trình Tiêu đập nhahh. Cô vừa định nói "Em xuống dưới lầu vậy" thì Cố Nam Đình đã đứng lên bước tới, khi cô chưa kịp phản ứng, anh đã ôm eo bế bổng cô lên, nói "Nếu cứ buông tha em thế này thì tối nay anh sẽ không ngủ suốt đêm mất." Trình Tiêu được anh bế lên giường, rõ ràng căng thẳng vô cùng nhưng lại không thực sự kháng cự, tay cô như có ý thức của nó, đã vòng lấy ôm chặt anh, để mặc anh đụng chạm, chiếm đóng cơ thể, và cả trái tim của mình. Đèn phòng ngủ được chỉnh tối xuống, anh áp sát cô trong ánh đèn dịu dàng, khẽ nói "Anh yêu em." Trình Tiêu không đáp lại bằng lời nói, cô đưa tay ra sờ mày mắt anh từng chút một, giống như muốn khắc hình dáng anh vào trong tâm khảm, vẻ chăm chú đó khiến Cố Nam Đình say đắm. Anh nhận được sự đồng tình, cúi xuống hôn cô mãnh liệt. Một nụ hôn chưa từng có, nóng bỏng, quấn quýt. Anh giam cầm cô trong vòng tay, dùng cách thức thân mật nhất để diễn tả sự say mê và khao khát cô, tiến vào sâu để đoạt đi hơi thở của cô, khiến cô cam tâm chìm đắm, không còn kháng cự. Từ hôm yêu anh, Trình Tiêu trêu ghẹo anh, dụ dỗ anh, chưa từng phủ nhận nỗi khát khao về anh. Thế nhưng đến bây giờ, cô mới thực sự cảm nhận được sự khao khát về cô của Cố Nam Đình vượt xa cô nhiều. Anh hôn từ mặt cô xuống dưới, điên cuồng nhưng lặng lẽ chiếm đoạt hết thảy, dùng đôi môi đốt cháy lên nhiệt tình cô che giấu trong trái tim và cơ thể, khiến cô nở rộ vì anh. Trình Tiêu thậm chí còn không rõ sơ mi trên người đã bị cởi ra thế nào, nụ hôn của anh đã rơi xuống từng nơi từng chỗ trên cơ thể cô... Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, trên mặt kính dần dần bị in dấu, trong đêm đông lạnh lẽo thế này, anh dùng nhiệt độ cơ thể của mình để che phủ cô, chiếm cứ từng tấc một. Anh mạnh mẽ nhưng dịu dàng như thế, Trình Tiêu nghe thấy tiếng mình thở dốc, cô muốn kiềm chế nhưng lại bất lực. Mà gò má đỏ hồng của cô, đôi mắt nhắm hờ, đối với Cố Nam Đình mà nói, đó là sự khích lệ tốt nhất. Anh nhìn cô đắm đuối, đến khi trong âm thanh của anh cũng bắt đầu thở dốc, mới cùng cô hòa vào làm một hoàn toàn. Đêm nay mặc định sẽ là một đêm dịu dàng thấu xương.
Lúc Cố Nam Đình xuống máy bay thì xe chuyên chở vẫn chưa đến, Hạ Chí nhìn qua cửa sổ máy bay thấy anh từ bãi đáp máy bay chạy về phía tòa nhà công ty, bóng anh vội vã cuống quýt. Trong ấn tượng, anh lúc nào cũng thong thả, ung dung, dường như mọi chuyện trên đời đều nắm bắt trong tầm tay cả. Là điều gì, lại khiến anh mất kiềm chế như vậy? Hạ Chí bắt đầu cởi dây an toàn, đồng thời gọi Kiều Kỳ Nặc "Xảy ra chuyện rồi, xuống máy bay." "Xuống à?" Kiều Kỳ Nặc đang định đứng lên lấy hành lý thì Kỳ Ngọc đã mặt lạnh bước lại, giọng cô ta rất lạnh lùng "Cố tổng bảo cô tiếp tục hành trình." "Tôi tiếp tục?" Hạ Chí nghệch mặt, "Vì sao?" Kỳ Ngọc đã chịu tổn thương vì Cố Nam Đình thay đổi hành trình, bây giờ còn phải ứng phó với Hạ Chí nên sắc mặt cô ta rất tệ, giọng nói cũng cực kỳ nóng nảy "Cố tổng bảo cô thay anh ấy hoàn thành công việc giám sát khu vực Cổ Thành." "Tôi?" Hạ Chí cuối cùng cũng đã thiếu tự tin, "Thay anh ấy? Cô không nghe nhầm chứ?" Kỳ Ngọc trừng mắt "Cô không tin thì xuống máy bay đi, dù sao tôi cũng đã chuyển lời rồi." Cô ta nói xong định đi, lúc sau ngẫm nghĩ gì đó rồi bổ sung một câu "Cố tổng đã nói, khi cô gặp phải vấn đề không giải quyết được thì nhờ Kiều Kỳ Nặc trợ giúp." Lần này đến lượt Kiều Kỳ Nặc sững sờ, "Cái mà tôi có thể giúp cô ấy, chỉ có thể là size đồ lót thôi mà?" Không hề bất ngờ, Hạ Chí đánh anh một cái, "Em là C, không phải B! Còn lẫn lộn size của em, em sẽ giết chết anh!" Một cảnh giới mới khi tình tứ với nhau chăng? Diện tích bóng đen tâm lý của Kỳ Ngọc trong thoáng chốc bị nới rộng ra gấp vạn lần. Khi Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đi Cổ Thành với tâm trạng đầy ắp nghi hoặc thì Cố Nam Đình vẫn đang ở sân bay, nhưng không xuất phát từ sân bay quốc nội mà hiện nay, anh đang đứng ở sảnh chờ của sân bay quốc tế. Lần này anh cũng không ngồi chuyến bay của công ty mình, mà là chuyến bay thẳng đến Mỹ của Hải Hàng sau nửa tiếng nữa. Cũng may có chuyến, có ghế, nếu không Cố Nam Đình không dám chắc anh sẽ không lợi dụng chức quyền để điều chuyên cơ. Lên máy bay rồi, anh gọi cho Lâm Tử Kế, "Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Tử Kế giải thích "Sáng sớm bên này có bão, cửa sổ của khu ký túc tập huấn không biết vì sao lại không đóng kín, kính bị vỡ, Trình Tiêu chắc là định tự xử lý, kết quả là bất cẩn bị thương. Vì lúc đó chỉ có một mình cô ấy ở đó, gió mưa quá to không thể đi đâu nên tạm thời chưa đưa đi bệnh viện kịp thời được." Cố Nam Đình không muốn nghe nữa, giọng anh rõ ràng lạnh hẳn đi "Những người khác đâu? Lúc đó anh đang ở đâu?" Lâm Tử Kế toát mồ hôi "Tiệc mừng một năm thành lập của Tân Duệ, tôi và mọi người nhận lời mời tham gia tiệc. Trình Tiêu nói cô ấy mệt nên ở lại một mình trong ký túc xá." Đúng là cô thích yên tĩnh, ghét mọi hoạt động rầm rộ, hoành tráng. Nhưng bữa tiệc có tính chất công việc thì dù thế nào đi chăng nữa cũng nên đi cho có. Sự bất thường này là vì một câu "đối xử bình đẳng" của anh? Trình Tiêu, anh đã đi vào trái tim em từ lúc nào? Vì sao anh hoàn toàn không nhận ra?Hay là anh, tự đa tình và suy nghĩ quá nhiều? Cố Nam Đình hít thở sâu "Bị thương ở đâu? Có nặng không? Hiện giờ cô ấy ở đâu? Điện thoại sao không gọi được?" Anh hỏi một loạt như pháo nổ, giọng lại cuống quýt, cảm xúc lo lắng bộc lộ hoàn toàn, chẳng màng đến che giấu nữa. Cuối cùng Lâm Tử Kế mới dám chắc chắn rằng việc thông báo cho anh tin Trình Tiêu bị thương không phải là chuyện bé xé ra to. Anh ta vội nói "Cố tổng, anh đừng lo, vết thương không nặng, chỉ ở cánh tay, đều là vết thương nhẹ." Nếu chỉ là thế thì Lâm Tử Kế chưa chắc đã cuống quýt tìm anh như thế. Với tính cách của Trình Tiêu, cũng không thể để anh biết tin cô bị thương. Về mặt này, cô không hề tiểu thư tí nào. Hiểu được toàn bộ quá trình rồi, anh dặn "Anh ở lại bệnh viện với cô ấy, tôi đã lên máy bay rồi." Hiệu suất này... không ai có được! Lâm Tử Kế đứng ngoài cửa phòng bệnh, vỡ lẽ Người đang nằm đây đâu phải là cơ trưởng Trình trong tương lai, mà chính là "sếp bà" sắp lên chức? Cố tổng à, anh đúng là sự nghiệp tình yêu gì cũng có đủ, mà hai thứ đều nắm chặt. I phục You rồi!!! Hiểu được như thế, Lâm Tử Kế càng không dám rời xa phòng bệnh một bước nào cả. Lịch sử lại tái diễn như vậy. Cố Nam Đình không ngờ rằng sở dĩ anh không đi Cổ Thành là vì Trình Tiêu. Định mệnh chăng? Dù sao đi nữa, anh cũng không đi Cổ Thành được. Nhưng nếu căn nguyên là Trình Tiêu thì anh cam tâm. Cam tâm? Trạng thái này, bây giờ của bảy năm trước, anh dành cho một người khác. Một người con gái không hề tìm thấy bất cứ điểm chung nào với Trình Tiêu. Khi máy bay lên độ cao tám ngàn mét, Cố Nam Đình bắt đầu nhớ lại, bảy năm trước khi anh và Trình Tiêu gặp nhau ở khu vực tập huấn bay bên Mỹ, họ đã có điểm chung với nhau thế nào... Hôm đó, cuối cùng anh cũng hoàn thành xong việc họp bàn về nghiệp vụ đường bay mới. Khi ký xong hợp đồng, anh viện lý do sắp về nước để từ chối lời mời dự tiệc của đối phương, đến thẳng khu vực bay của Tân Duệ. Các học viên, bao gồm Trình Tiêu, lúc đó cũng vừa hoàn thành xong việc tập huấn bay. Huấn luyện của Tân Duệ nói với anh bằng thứ tiếng Anh chuẩn nhất, "Nữ phi công kia của anh đúng là thiên tài." Cố Nam Đình mới biết, nữ phi công duy nhất được anh tuyển về trong đợt phỏng vấn đúng là rất có bản lĩnh. Anh còn nhớ rõ, tên cô ấy là... Lúc đó, trợ lý Kiều Kỳ Nặc đi theo anh lại tưởng anh không nhớ tên Trình Tiêu, nên nhắc anh "Trình Tiêu." Không sai, chính là cô. Khoảnh khắc đó, Cố Nam Đình càng chắc chắn rằng mắt nhìn người của anh rất chuẩn xác. Hôm sau, Cố Nam Đình xem xong đợt bay thực tế rồi bắt tay Trình Tiêu, anh tán thưởng "Bay rất tốt." Trình Tiêu mặc đồng phục bay, trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp toát ra vẻ xa cách, cô nói "Phát huy bình thường mà." Vẻ ung dung, bình tĩnh có phần không hợp với độ tuổi chỉ mới hơn hai mươi. Mà đối với kỹ thuật bay và nhan sắc của mình, cô xưa nay đều có sự tự tin và kiêu ngạo tuy hơn người nhưng không hề quá đáng. Cố Nam Đình sau đó bảo Kiều Kỳ Nặc về nước trước, anh ở lại cùng các học viên tiến hành bay thực tế giai đoạn cuối. Cũng từ năm đó, mỗi năm Hàng không Trung Nam đều đưa một đợt phi công đi học tập. Còn về việc có phải Trình Tiêu làm anh thay đổi hành trình, kéo dài thời gian ở lại hay không, thì đáp án của Cố Nam Đình là chắc chắn – không phải! Lúc đó họ ở trên một chiếc máy bay khách A320, mọi chuyện diễn ra bình thường. So với những người khác, Trình Tiêu không hề thấy căng thẳng hay hoảng loạn do có anh trên máy bay, biểu hiện của cô y hệt như vẻ mặt, ung dung, bình thản. Cố Nam Đình từ đầu chí cuối không nói câu nào, đến khi máy bay lên độ cao nhất định, khi vận tốc gió đạt đến trình độ cực hạn hiếm thấy, anh bỗng hỏi "Lúc này vận tốc máy bay mà radar bên dưới mặt đất quan trắc được là bao nhiêu?" Thần sắc Trình Tiêu bình tĩnh, liếc nhìn số liệu rồi trả lời "Lúc này vận độc máy bay là 600 hải lý / giờ." Nhưng trên thực tế, tốc độ chân không lúc đó của máy bay chỉ là 450 hải lý / giờ. Mà vì lúc đó, bản thân không khí đã có vận tốc 150 hải lý / giờ và chuyển động cùng hướng với họ, nên máy bay không những tiết kiệm được xăng mà vận tốc máy bay được radar mặt đất quan trắc cũng đạt đến 600 hải lý / giờ. Lúc bay quay về, Cố Nam Đình lại hỏi rất nhiều vấn đề, chẳng hạn kết cấu cơ bản của máy bay, bơm xăng cho máy bay, máy bay dằn xóc trong không khí, nguyên lý vận hành của cánh máy bay, thậm chí biển có màu gì, bầu trời tại sao lại là màu xanh Đây đương nhiên không phải là khảo sát kiến thức chuyên ngành của Trình Tiêu. Khi cô không bị những vấn đề trên trời dưới đất chẳng có tí logic nào ảnh hưởng, vững vàng thao tác trên máy bay, cô đã vượt qua trắc nghiệm về năng lực phân phối sự chú ý. Máy bay lúc này đã bay vào mây, leo lên cao trên mây mù, sau đó chậm rãi, họ vượt qua các tầng mây, được cảnh mây bao phủ khắp xung quanh. Trình Tiêu lần đầu chủ động trò chuyện cùng anh, cô hỏi "Tại sao anh lại chọn nghề bay?" Từ ông nội đến bố anh đều nỗ lực phát triển Hàng không Trung Nam, anh căn bản không có lựa chọn. Thực tế lại là, "Mơ ước của mẹ tôi là bay. Tiếc rằng bà có bệnh tim bẩm sinh, không thể ngồi máy bay." Đây có thể coi là bí mật của anh, đối với một cấp dưới vẫn khá xa lạ này, anh lại nói thật như vậy. Sau đó Cố Nam Đình hỏi "Còn cô?" Vốn tưởng cũng sẽ liên quan đến ước mơ, hoặc có một câu chuyện nào đó. Kết quả, đáp án của Trình Tiêu lại là "Thống kê số liệu khoa học, trong một năm, bình quân trong một tỷ hai ngàn năm trăm vạn hành khách chỉ có một người mất mạng vì tai nạn máy bay. An toàn gấp ba lần so với tàu hỏa, mà tai nạn xe hơi ước tính độ nguy hiểm gấp hai mươi lần đi máy bay. Thế nên, bay là an toàn nhất." Lý trí đến thế ư? Mặt trời chói lóa trên tầng mây, không xa họ lắm, những đám mây dập dờn mềm mại như bông, kéo dài đến tận cuối đường chân trời, Cố Nam Đình nhìn cảnh sắc bao la mỹ lệ đó trên bầu trời xanh thẳm, nhớ kỹ về cô. Khi Cố Nam Đình đặt chân đến nước Mỹ thì đã là đêm khuya, trên đường đến bệnh viện, anh nhận được điện thoại trong nước, bên kia mới nói "Chào anh, Cố tiên sinh, tôi là Phùng Tấn Kiêu, cảnh sát hình sự thành phố A..." Cố Nam Đình đã không muốn nghe nữa, anh nhắm nghiền mắt lại "Phùng Tấn Kiêu, tôi có một yêu cầu với cậu, đừng để Hành Hành gặp nguy hiểm." Sau đó anh cúp luôn điện thoại. Ngoài phòng bệnh, Lâm Tử Kế nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy thật phong trần "Vẫn chưa tỉnh, nhưng đã hạ sốt rồi." Đang hạ sốt có nghĩa là vẫn chưa hồi phục lại như bình thường, Cố Nam Đình vừa đẩy cửa phòng vừa hạ giọng ra lệnh "Hỏi lại bác sĩ xem bao giờ có thể hạ sốt hoàn toàn!" Rồi cứ thế cách ly Lâm Tử Kế ở phía ngoài. Phòng bệnh yên tĩnh, không một tiếng động, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống đỉnh đầu Trình Tiêu, khiến sắc mặt cô trông càng nhợt nhạt. Cố Nam Đình cúi xuống, tựa trán anh vào trán cô, đúng là vẫn đang sốt. Biết rõ là hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh vẫn lo lắng suốt quãng đường. Lúc này, cô đang ở nơi anh vươn tay ra là chạm đến, cuối cùng mới cảm thấy vững lòng. Để không làm Trình Tiêu thức giấc, Cố Nam Đình nhẹ nhàng dùng ngón tay ve vuốt gương mặt cô, cuối cùng dừng lại ở phần cằm thon nhỏ của cô, dịu dàng bóp nhẹ. Trong màn đêm yên tĩnh, có một giọng đàn ông trầm trầm khẽ trách một câu "Làm bộ." Trong giọng nói tràn đầy vẻ yêu thương trìu mến. Bão làm vỡ cửa kính ký túc xá, Trình Tiêu – ngườn vốn không ưa nổi bật, thậm chí còn khá lãnh đạm trong mắt người khác – lại lo chuyện bao đồng, định thử xử lý. Sau đó lại một miếng kính vỡ tan, cũng may cô tránh kịp, chỉ bị xước vào cánh tay, nhưng lại không kịp thời sát trùng nên bị nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao. Không phải cố ý, nhưng nhìn thế nào cũng có chút "làm bộ". Cố Nam Đình vén chăn lên, nhìn cánh tay đã được băng bó của cô, lúc anh ngồi xuống cạnh giường, anh phủ tay mình lên bàn tay trắng nõn thon thả của cô, nhẹ nhàng nắm lấy. Có phải mọi gặp gỡ – chia ly trên đời, tất cả đều là trùng hợp? Thế nên nếu có sai lệch một giây, anh sẽ không thể đến bên em? Nhưng vì sao, anh mang theo ký ức đến đây, mà em lại vẫn là em thuở ban đầu gặp gỡ? Trình Tiêu, anh đã không muốn truy cứu thời gian mang anh về bảy năm trước là vì mục đích gì. Anh chỉ lo rằng giữa biển người mênh mông mà chẳng ai là em. Cũng may em đã xuất hiện đúng lúc, để anh có đủ dũng khí đối mặt với những thứ "vật thị nhân phi" không thể quen thuộc được hơn nữa. Không sợ tiêu tốn hết mọi vận may của cuộc đời này, chỉ cần có thể gặp được em. Cố Nam Đình xưa nay không phải là người dễ yêu sâu đậm. Chỉ là trên chuyến máy bay đến đây, trong đầu không ngừng xuất hiện trong quỹ đạo thời gian bình thường, cũng tức là bảy năm sau so với hiện tại, anh đã buông bỏ chấp niệm với Tiêu Ngữ Hành, anh và Trình Tiêu cũng rung động với nhau, khiến anh cho dù không hiểu rõ sự sai lệch thời gian nhưng vẫn vô cùng trân trọng cơ hội đến lần nữa này. Anh tin rằng thời gian có ý tốt, để tránh cho chúng ta thất lạc bảy năm. Thế nên Trình Tiêu, cho dù em kháng cự đến mấy, anh cũng phải kéo theo em, hẹn hò với tình yêu!
Tác giả Mộc Thanh Vũ NXB Hội Nhà VănĐịnh dạng Sách PDFSố trang 724 Lượt xem/nghe 92 Lượt đọc 54Lượt tải 32 Kích thước MB Tạo lúc Tue, 08/11/2022 1558 Thể loại TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời... * Họ và tên của bạn * Ngày tháng năm sinh Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras Pitago Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi PDF của tác giả Mộc Thanh Vũ nếu chưa có điều kiện. Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy. Cám ơn sự hỗ trợ, động viên để duy trì và phát triển website. Mọi đóng góp xin gửi vềNgười nhận Hoàng Nhật MinhSố tài khoản 103873878411Ngân hàng VietinBank Bài Trước Đó Bài Tiếp Theo CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH Chờ Một Ngày Nắng Diệp Chi Linh Chó Trắng Romain Gary Chú Bé Jules Vallès Chữ Người Tử Tù Nguyễn Tuân Chữ Vạn Tanizaki Junichiro Chúa Biết Sự Thật Nhưng Chẳng Nói Ngay Lev Tolstoy Chúa Đã Khước Từ Richard E. Kim Admin Tue, 08/11/2022 1558 92 KHOA HỌC TÂM LINH Đặt Ra Giới Hạn Suy Bụng Ta Ra Bụng Người Lương Thiện Là Một Lựa Chọn Lẽ Vô Thường Tây Ta Câu Chuyện Về Lòng Từ Bi Của Chúa Jesus Thiện Và Ác Bản Chất Của Âm Dương Là Gì? NHẠC CHỮA LÀNH Best Songs Richard Clayderman Memories As Time Goes By Richard Clayderman Memories As Time Goes By Richard Clayderman Essential 20 Richard Clayderman Give A Little Time To Your Love Richard Clayderman Give A Little Time To Your Love Richard Clayderman L’Amour De L’Hiver Richard Clayderman Light My Fire Richard Clayderman New Richard Clayderman Sentimental Journey Richard Clayderman The Piano Man Richard Clayderman Văn Học - Nghệ Thuật Top views Theo Ngày Theo Tuần Theo Tháng 8 - Ông Già Và Biển Cả Ernest Hemingway6 - Tôi Là Thầy Tướng Số - Tập 1 Dịch Chi4 - Người Mẹ Cầm Súng Nguyễn Thi4 - Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo Hae Min3 - Sống Để Kể Lại Gabriel Garcia Marquez3 - Ai Đã Ăn Hết Những Cây Sing-A Ngày Ấy Park Wan-Suh3 - Bố Con Cá Gai Cho Chang In 116 - Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo Hae Min82 - Tôi Là Thầy Tướng Số - Tập 1 Dịch Chi40 - Tam Thể Khu Rừng Đen Tối - Tập 2 Lưu Từ Hân35 - Không Gia Đình Hector Malot31 - Tam Thể Tập 1 Lưu Từ Hân26 - Rừng Na Uy Murakami Haruki25 - Tuổi Thơ Dữ Dội Phùng Quán 983 - Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo Hae Min435 - Rừng Na Uy Murakami Haruki359 - Không Gia Đình Hector Malot290 - Tam Thể Khu Rừng Đen Tối - Tập 2 Lưu Từ Hân257 - Tam Thể Tập 1 Lưu Từ Hân238 - Tôi Là Thầy Tướng Số - Tập 1 Dịch Chi227 - Dune - Xứ Cát Frank Herbert SÁCH NÓI - AUDIO BOOKS 085300Tương Lai Nhân Loại Michio Kaku 130013Túp Lều Bác Tom Harriet Beecher Stowe 071650Làm Chủ Nghịch Cảnh Bobby Bones 094703Làm Giàu Với Sự Bình An Tâm Trí Napoleon Hill 5101Cẩm Nang Điều Hòa Suy Nghĩ Norman Vincent Peale 3649Những Cô Em Gái Nguyễn Nhật Ánh 052314Bạn Sinh Ra Đã Giàu Có Bob Proctor
Cuối tháng Chín, Hàng không Trung Nam hoàn thành việc điều chỉnh nhân sự đúng kỳ hạn. Dù Kỳ Ngọc không cam tâm nhưng vẫn bị điều đi khỏi tổng bộ, cô ta trút hết mối thù này vào Trình Tiêu như lẽ đương nhiên. Hôm đến báo cáo ở khu vực mới, hai người gặp nhau ở sân bay, cô ta nói bằng giọng châm biếm "Đừng đắc ý quá sớm, có thể thuận lợi lấy được anh ấy mới xem như cô thắng." Trước đây khi chưa có cảm tình với Cố Nam Đình, thậm chí còn kháng cự anh, bị Kỳ Ngọc hiểu lầm là tình địch, Trình Tiêu còn hơi giận dữ, nhưng cũng chỉ là chút ít. Bây giờ, dưới sự "trợ giúp" của Cố Nam Đình, cả công ty đều tưởng họ đang yêu nhau, còn Trình Tiêu tuy miệng vẫn chưa nhận lời anh, nhưng kỳ thực trong lòng đã chấp nhận anh rồi. Thế nên đối với sự khiêu chiến ngang nhiên, hống hách của Kỳ Ngọc – ngay cả Cố Nam Đình cũng nhìn thấu cô ta Cái cô ta quan tâm là người bên cạnh anh, làm sao cho phép người khác?! Trình Tiêu đương nhiên cũng không quá khách sáo, cô nhẹ nhàng đâm vào tim Kỳ Ngọc một dao "Chí ít tôi còn có cơ hội, cô thì ngay cả gặp anh ấy cũng khó." Kỳ Ngọc quả nhiên bị chọc trúng chỗ đau, nhưng lại gắng sức kìm nén cơn giận "Có hội thăng chức cố nhiên đáng để vui mừng, sợ là sợ vô phúc chưa kịp mừng đã bị ngã đau. Trình Tiêu, tôi đợi cái ngày cô bị ngã đấy." Ánh mắt Trình Tiêu rất lạnh, giọng nói sắc bén, "Được thăng chức là bản lĩnh của tôi, ngã xuống là do tôi không có khả năng. Cô là kẻ ngoài cuộc, cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi." Cô cười cười, "Kỳ Ngọc, tôi cũng phục cô, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, ngoại trừ mỉa mai tôi vài câu, cô có thể làm được chuyện gì để tôi nhìn cô bằng ánh mắt khác không? Cái trò cắt lễ phục đó các bạn nhỏ học cấp ba còn không buồn chơi nữa đấy! So ra thì Thương Ngữ can đảm hơn cô nhiều. Chí ít cô ta dám tạt cafe vào tôi trước mặt mọi người, còn dám thử ra tay với tôi trước mặt cánh phóng viên. Còn cô, ngay cả dũng khí để cho Cố Nam Đình biết cô giở trò với tôi sau lưng anh ấy cũng không có! Hoặc là, cô cứ nhằm vào tôi là muốn kích tôi, để tôi không khách sáo với cô, để anh ấy ngỡ tôi lòng dạ hẹp hòi không hiểu chuyện, rồi sẽ thất vọng về tôi?" Cô vừa nói vừa tiến lên một bước, không hề khách sáo hất đổ ly cafe cô ta đang cầm, "Thế thì tôi không ngại toại nguyện cô một lần." Kỳ Ngọc bị cafe bắn vào người, phẫn nộ hét lớn "Trình Tiêu!" "Sao?" Trình Tiêu đứng tại chỗ bất động, cho cô ta cơ hội phản kích, "Không cam tâm thì tạt lại đi, làm to chuyện ra, xem phản ứng của anh ấy có đủ để cô bỏ cuộc không?" Kỳ Ngọc vì giận dữ mà mặt đỏ bừng, cô ta đúng là trong một tích tắc nào đó cũng có suy nghĩ "làm to chuyện thì sao chứ, cùng lắm thì ngừng bay". Thế nhưng, chút lý trí cuối cùng đã thức tỉnh, dù ngừng bay, Trình Tiêu cũng không quan tâm, cô vẫn sẽ mỉm cười thờ ơ như đang tận hưởng kỳ nghỉ, còn cô ta lại không thể chịu nổi bất cứ sự hiểu lầm nào của Cố Nam Đình. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nghiến răng bảo "Tôi sẽ xem như thay Tiểu Ngữ trả món nợ này cho cô." Trình Tiêu cười to, "Cô bạn tốt nhất Trung Quốc là danh hiệu chỉ thuộc về cô đấy. Nhưng cô nói xem, nếu Thương Ngữ biết cô ngu ngốc như vậy thì sẽ thế nào nhỉ?" Kỳ Ngọc suýt bị ép đến phát khóc, "Trình Tiêu, cô đừng ức hiếp người khác quá." Trình Tiêu bị đổ vấy tội cũng thấy bất lực, "Cô tự nguyện để tôi ức hiếp, còn trách tôi quá tàn nhẫn. Kỳ Ngọc, cô làm người cũng đừng mâu thuẫn như thế chứ?" Kỳ Ngọc nén nước mắt, "Trình Tiêu, cô dựa vào đâu mà huênh hoang như thế?" Trong công ty, Trình Tiêu chưa từng nghĩ rằng mình huênh hoang. Nhưng người ta đã nhận định là cô huênh hoang thì phủ nhận cũng vô dụng, thế là cô trả lời "Dựa vào khả năng tôi sẽ trở thành bà chủ của cô?" Phán đoán theo ngữ điệu của Trình Tiêu thì đây rõ ràng là câu nghi vấn. Nhưng Kỳ Ngọc lại cảm nhận được sự tổn thương như thể Cố Nam Đình đã bị Trình Tiêu tuyên bố quyền sở hữu vậy, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo. Tiếc rằng, ánh mắt đó chẳng có tí sức uy hiếp nào với Trình Tiêu, cô mỉm cười ném trả lại bức chiến thư "Không phải cô đợi xem tôi ngã đau à? Cứ chống mắt lên mà đợi đi!" Cảnh tượng đó đã bị Lâm Tử Kế nhìn thấy. Vì khoảng cách nên anh không nghe được họ nói gì, nhưng hành động hất đổ cafe trong tay Kỳ Ngọc của Trình Tiêu cũng khiến anh đoán được chủ đề cuộc nói chuyện giữa họ là – Cố Nam Đình. Lâm Tử Kế nhưng có một cảm giác bỗng dưng tỉnh ngộ, dường như từ khoảnh khắc này, cuối cùng anh đã hiểu ra, người con gái thế nào là không đáng được anh yêu mến. Nghĩ đến việc năm ngoái Kỳ Ngọc chủ động tiếp cận anh vì việc điều chỉnh nhân sự, anh tự cười khổ, sau đó quay lưng bỏ đi, làm những việc nên làm, từ nay về sau, sẽ chỉ thích người xứng đáng được thích. Trước khi máy bay cất cánh, Trình Tiêu nhận được tin nhắn của Kiều Kỳ Nặc, anh nói "Anh tưởng em sẽ không bồng bột. Dù sao công ty cũng có quy định nghiêm khắc là giữa nhân viên với nhau nếu có mâu thuẫn sẽ bị xử lý thích đáng." Trình Tiêu bốp chát "Thế sao anh không bước ra ngăn cản em?" Kiều Kỳ Nặc cười hì hì, "Trò ghen bóng ghen gió này anh không xem thì tiếc, đặc biệt khi em còn là nữ chính nữa. Anh có quay lại, đợi lát nữa gửi cho Cố tổng xem." Trình Tiêu đoan chắc "Anh sẽ không vớ vẩn như thế đâu." Kiều Kỳ Nặc tỏ ra tiếc nuối "Chậm tay thật, nếu biết em sẽ động thủ thì có mạo hiểm tính mạng anh cũng phải quay lại. Em bảo, Cố tổng nếu biết em vì anh ấy mà ghen tuông với kẻ khác thì liệu anh ấy có càng chiều chuộng em hơn không?" Trình Tiêu nói "Em cũng sẽ chiều chuộng anh hơn." Trợ lý Kiều cười, chúc cô "Bay vui vẻ nhé, đừng nhớ anh quá." Đúng là trùng hợp, Kiều Kỳ Nặc và Lâm Tử kế đến sân bay làm việc cũng đồng thời nhìn thấy màn cãi nhau đó, mà Kiều Kỳ Nặc còn nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của cả hai. Nhưng Cố Nam Đình lại không phải là nghe từ Kiều Kỳ Nặc, mà là hôm sau khi nhận được một bức thư tố cáo nặc danh, trọng tâm của bức thư đó là Trình Tiêu cậy thế ức hiếp người. Đối với Cố Nam Đình mà nói đó là một trò hề, anh ném trả bức thư cho Kiều Kỳ Nặc "Tra xem người tố cáo là ai, tôi không mong muốn trong nhân viên của mình lại có sự tồn tại của kẻ thích làm tổn thương cô ấy." Kiều Kỳ Nặc cũng phản cảm với loại người này, nhưng anh lại nói "Lúc đó tôi cũng có mặt, cách xử lý của Trình Tiêu đúng là thiếu thỏa đáng, người tố cáo không bị coi là ăn không nói có." Cố Nam Đình tỏ ra bất ngờ với phản ứng của anh "Ý cậu là bảo tôi xử lý cô ấy?" Kiều Kỳ Nặc nói với thân phận là trợ lý "Thân là phó tổng, đúng là anh nên công bằng." "Cậu bảo tôi công bằng giữa bạn gái và cấp dưới? Làm sao có thể? Dù Trình Tiêu không đúng, ngay cả tôi cũng không bảo vệ cô ấy thì ai có thể bảo vệ? Huống hồ, người mà Cố Nam Đình tôi thích, cấp dưới của tôi chẳng lẽ không nên cho cô ấy sự tôn trọng?" Cố Nam Đình nhìn anh ta chăm chú, "Kiều Kỳ Nặc, cậu đang thăm dò tôi à?" Nội tâm của Kiều Kỳ Nặc e rằng đã bị Boss nhìn thấu, nhưng anh vẫn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc "Tôi chỉ đứng ở lập trường trợ lý mà nhìn nhận việc này." Sau đó, là một fan cuồng của Cố tổng, anh nói "Cố tổng, tôi có thể hỏi một câu không liên quan tới công việc không?" Cố Nam Đình thấy anh ta tỏ ra rất băn khoăn thì khai ân "Hỏi đi." Kiều Kỳ Nặc cân nhắc câu từ, rồi hỏi với vẻ dè dặt "Anh và Trình Tiêu, bắt đầu chưa ạ?" Câu hỏi này... Cố Nam Đình cảm thấy rõ ràng Kiều Kỳ Nặc đã phụ sự tin tưởng của anh. Ăn ý đâu? Thấu hiểu đâu? Cổ vũ đâu? Khuyến khích đâu? Tất cả đều không có thì thôi, lại còn vạch mặt anh? Trợ lý như thế, là tâm phúc của mình ư? Nếu không phải trong quỹ đạo thời gian bình thường đã là cộng sự bảy năm thì Cố Nam Đình có thể đã không kiềm chế nổi suy nghĩ đuổi việc anh ta rồi. Anh ngước lên, ánh mắt sắc sảo nhìn Kiều Kỳ Nặc, "Có bắt đầu hay không, chẳng qua chỉ là một câu nói của Trình Tiêu." Câu trả lời này... Kiều Kỳ Nặc hơi đờ ra. Cố Nam Đình bổ sung ngay "Nhưng là đàn ông, tôi không nên bày tỏ thái độ của mình ra trước à?" "Thái độ này... anh bày ra thực sự là hơi không cần cho lắm." Kiều Kỳ Nặc lúc cho rằng Boss hơi... mặt dày, thì cùng lúc cũng thấy anh rất là đàn ông! Anh ta nói như cảm khái "Chẳng trách Trình Tiêu lại dùng câu dựa vào tôi có khả năng sẽ trở thành bà chủ của cô để làm Kỳ Ngọc nghẹn lời, quả nhiên là anh cho cô ấy nền tảng đó." "Cái gì?" Ánh mắt Cố Nam Đình có vẻ mừng rỡ, "Cô ấy nói thế à?" Kiều Kỳ Nặc chưa thấy gì không ổn, gật đầu thừa nhận, "Đúng ạ." Hoàn toàn bỏ qua sự thực là lúc đó Trình Tiêu nói bằng câu nghi vấn. Cố Nam Đình đứng lên vỗ vỗ vai anh ta, "Rất tốt!" Hôm đó Trình Tiêu có nhiệm vụ bay, nhưng buổi chiều là quay về. Cố Nam Đình trước khi cô bay trở về G đã gọi điện nói "Những lời em nói với Kỳ Ngọc ở sân bay anh đã biết hết rồi. Trình Tiêu, em đừng hòng nuốt lời." Trình Tiêu sực tỉnh, cô đưa mắt nhìn bãi đáp máy bay rộng mênh mông, trả lời bằng giọng trong trẻo "Em giống người không có trách nhiệm hay sao?" Ngừng vài giây, cô nói "Gặp nhau rồi hãy nói." Trình Tiêu dự đoán khoảng chiều tối sẽ về G, Cố Nam Đình bắt đầu ra khỏi công ty sớm hơn một giờ. Trên đường đến sân bay thì có mưa nhỏ, rồi trở nên to dần. Dự báo thời tiết đúng là có nói hôm nay sẽ mưa, nhưng Cố Nam Đình không ngờ trận mưa này kéo dài hơn tiếng đồng hồ, mà càng lúc càng nặng hạt. Nếu là ban ngày thì máy bay cũng có thể hạ cánh. Nhưng bây giờ trời đã tối, ngoài mưa to ra còn có sấm động, máy bay hạ cánh sẽ bị ảnh hưởng. Rất nhanh, bên đài chỉ huy có tin tức, bắt đầu có chuyến bay bị hoãn, không thể cất cánh. Mà những máy bay bay đến sân bay này cũng không thể hạ cánh bình thường, bắt đầu bay vòng hoặc chuẩn bị bay đến sân bay dự phòng. Trong những chuyến bay không thể hạ cánh bao gồm cả tổ bay của Lâm Nhất Thành. Khi nhận được chỉ thị của đài chỉ huy, Trình Tiêu nói "Luồng khí lưu bên ngoài tâm bão đến hơn 25km." Đó là lời nhắc nhở Lâm Nhất Thành giữ khoảng cách an toàn với khu khí lưu trong tâm bão, đừng cố bay đến khu vực cần thiết. Là cơ trưởng có thâm niên, sự bình tĩnh của Lâm Nhất Thành biểu lộ rõ ra ngoài, sắc mặt anh bình thản điều chỉnh lại độ cao, "Chấp hành trình tự bay lặp." Trình Tiêu lặp lại, "Chấp hành trình tự bay lặp." Trước khi hạ cánh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ. Máy bay hạ cánh phải có một độ cao quyết đoán nhất định, khi máy bay hạ xuống độ cao đó, cơ trưởng cho rằng không đủ điều kiện hạ cánh nên phải tiếp tục cho máy bay bay lên lại để đảm bảo an toàn. Thời tiết mưa bão thế này rất dễ gặp gió cắt, mà gió cắt ở vị trí quá thấp sẽ là một nhân tố nguy hiểm quan trọng trong quá trình hạ cánh, bị trong ngành gọi là "sát thủ vô hình", độ nguy hiểm của nó không thua gì khi bị mất một động cơ. Trình Tiêu lúc nào cũng quan sát bảng không tốc, vì nó là một trong những thứ phản ánh nhạy nhất khi máy bay gặp gió cắt. Lúc này đây, cuối cùng Trình Tiêu hiểu ra, tại sao trong chuyện phát loa thông báo, Lâm Nhất Thành đã bảo cô bỏ ngay tư tưởng "tôi cho rằng" đó đi. Vì trong quá trình bay, đa phần nên tin tưởng máy móc, chứ không phải đầu óc con người, trừ phi máy móc không hoạt động. Cũng may là mọi thứ hiển thị bình thường. Bay vòng gần ba mươi phút, cuối cùng cũng nhận được huấn lệnh cho phép hạ cánh từ đài chỉ huy. Nghe Trình Tiêu nói "Đã có lệnh hạ cánh", cuối cùng Thời Minh thở phào nhẹ nhõm. Máy bay bình ổn tiếp đất, lúc trượt về phía bãi đáp, Lâm Nhất Thành bảo Trình Tiêu "Thông báo tiếp viên trưởng hãy cho hành khách xuống thật nhanh." Anh ta không giải thích nhiều, Trình Tiêu lại đoán là có liên quan đến thời tiết, cô cởi dây an toàn rồi ra khỏi buồng lái, trợ giúp các tiếp viên tổ chức cho hành khách xuống máy bay trong thời gian ngắn nhất. Lúc Trình Tiêu quay lại, phía sân bay đã nhận được cảnh báo sẽ có bão, cô vừa nói "Hành khách đã xuống hết", thì một tia sét như một thanh kiếm sắc nhọn từ trên trời lao xuống, trong tích tắc chiếu sáng cả sân bay, Lâm Nhất Thành vốn chưa kịp nói "rời khỏi đây" thì đã nghe "đùng" một tiếng, tiếng sấm kinh thiên động địa đã vang lên. Sau đó máy bay như bị một vật khổng lồ đập trúng, toàn thân rung lắc dữ dội. Tốc độ Lâm Nhất Thành đứng lên giơ tay ra đã nhanh rồi, mà cũng chỉ có thể chạm được đến đầu ngón tay Trình Tiêu. Trong tiếng kêu kinh hãi của Thời Minh, cơ thể Trình Tiêu ngã nhào sang bên, đập mạnh vào cửa buồng lái.
Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi - Mộc Thanh Vũ ‹ › Thiết lập Cỡ chữ LớnChuẩnNhỏ Khoảng cách dòng TăngChuẩnGiảm Chế độ TrắngĐenSepiaHồngXanhTímNgọc
Trình Tiêu vội vàng ra khỏi lớp học mô phỏng, bắt gặp ánh mắt mờ ám của Hạ Chí, cô liền ném thanh chocolate trong tay sang, cảnh cáo bằng ánh mắt "Đừng nói gì hết!"Hạ Chí cười như cành cây run rẩy trong Tiêu gõ cửa, không ai trả nhìn Hạ Chí. Hạ cô nương cao giọng nói "Cứ vào đi, Cố tổng không có khách đâu."Trình Tiêu giả vờ không thấy ánh mắt mờ ám của Hạ Chí. Cô đẩy cửa, đi vào là lần đầu cô đến văn phòng của Cố Nam Đình từ sau khi làm việc ở Trung Nam. Rộng rãi sáng sủa, đơn giản phóng khoáng, chính là phong cách của anh. Trình Tiêu nhìn thấy bóng mình trên tấm màn gương trên tường, lại nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm, tập trung của anh trước bàn làm phục thẳng thớm, trí tuệ, lạnh lùng, mỗi nơi đều toát ra vẻ cao ngạo, sáng suốt của người ở địa vị là nghe thấy tiếng gõ cửa, bỗng nhiên có người cất tiếng hỏi "Trình Tiêu, là em hả?"Trình Tiêu nghe tiếng liền nhìn sang bên trái, xác nhận giọng nói đó vẳng ra từ nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, cô đáp "Cố Nam Đình, là tôi." Trong lòng lại nghĩ Anh đi vệ sinh, tôi có thúc giục đâu, cứ phải hỏi làm gì?Nghe vị kia nói tiếp "Lại đây."Trình Tiêu đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, "Tôi đợi anh ở ngoài này."Yên lặng một lúc, giọng Cố Nam Đình lạnh lùng bảo "Vào đây!"Trình Tiêu muốn ném cho anh cuộn giấy vệ sinh, "Làm gì thế!", giọng cô rõ ràng không Nam Đình không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào Tiêu đứng lên, vừa tiến lại gần vừa gọi "Cố Nam Đình?" Đến gần mới phát hiện cửa nhà vệ sinh đang mở, Cố Nam Đình đứng trước bồn rửa tay, nước trong bồn toàn màu đỏ."Chảy máu mũi?" Trình Tiên đi nhanh lại, một tay bóp cằm Cố Nam Đình, tay kia khoát nước rửa sạch cho anh, sau đó bắt anh ngửa đầu ra sau, vừa rút khăn giấy ra đưa anh, vừa khoát nước lạnh vào trán và sau Nam Đình nhăn mặt "Lạnh!" Tuy nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giữ tư thế ngửa đầu ra Tiêu bực bội "Như thế mới cầm máu được."Cố Nam Đình không nói gì, một tay chống lên bệ rửa tay, tay kia rất tự nhiên choàng qua eo chú ý của Trình Tiêu đều tập trung vào mũi anh, hoàn toàn không hay biết gì "Tự dưng vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi, anh xem cái gì không nên xem phải không?"Cố Nam Đình ậm ừ đáp "Ban nãy lên mạng, thấy em đại chiến Diệp Ngữ Nặc."Trình Tiêu nói theo "Đó là do Diệp Ngữ Nặc kích thích tới anh, hay là tôi?"Cố Nam Đình cười, liếc nhìn cô "Cô ta có thể kích thích được tôi thì đã không bị loại."Trình Tiêu trừng mắt "Anh không được như ý hả?"Cố Nam Đình co mấy ngón tay lại, nhéo vào eo cô "Trong mắt em, tôi đói khát đến thế hả?"Trình Tiêu ngước lên đập vào trán anh "Nhân sinh như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất, không chừng anh cũng không phát hiện ra mình có tiềm năng làm Ảnh Đế đâu."Cố Nam Đình cười thất thanh "Tôi bị vẻ đẹp của em kích thích, được chưa?"Trình Tiêu nhướn mày, không phản bác "Dập đầu quỳ lạy trước uy lực nhan sắc của tôi rồi hả?" Cảm giác đã ổn rồi, cô lấy khăn tay lau nước trên trán và sau gáy cho anh, "Cứ chặn khăn giấy đã." Trong lúc nói, cô rút ra tờ khăn giấy sạch cho Nam Đình rút tay lại kịp thời, lấy khăn giấy nhét vào mũi rồi mới nghiêm túc trả lời một chữ "Ừ."Cũng không biết là trả lời câu nào của Trình Tiêu, càng không nói thêm câu nào về Diệp Ngữ Tiêu phát hiện ra áo sơ mi của anh dính hai vết máu, "Có sơ mi sẵn không?"Cố Nam Đình tiện tay chỉ vào phòng nghỉ "Lấy giúp tôi một cái, cám ơn."Trình Tiêu đi thẳng vào phòng nghỉ, mở tủ áo, nhìn thấy bên trong treo một dãy áo sơ mi trắng kiểu giống nhau, nhưng lại không giống nhau, "Quần áo khô khan quá." Cô nói xong tiện tay lấy một Tiêu cầm áo sơ mi mới ra ngoài, thì Cố Nam Đình lúc đó đang cởi nút áo. Trình Tiêu tưởng anh sẽ tránh đi, hoặc là cô phải tránh? Kết quả là anh cởi luôn áo đang mặc trước mặt cô, rồi giơ tay nhận lấy áo cô anh chàng đẹp trai, mà cơ thể lại đẹp đến không chịu nổi cởi trần trước mặt bạn, mà anh ta lại là sếp của bạn, cảnh tượng đẹp đến mức — Trình Tiêu cảm thấy không nhân cơ hội ngắm lâu hơn thì đúng là có lỗi với bản Nam Đình mặc xong mới thấy có gì đó không ổn "Em không nên tránh đi hả?"Trình Tiêu chẳng thèm đỏ mặt "Anh còn không quan tâm bị nhìn, thì tôi giả vờ cho ai?" Sau đó xuýt xoa khen ngợi "Vóc dáng rất đẹp."Trong mắt Cố Nam Đình thoáng nụ cười "Mới nhìn nửa thân trên đã kết luận rồi?"Trình Tiêu trừng nhìn anh "Anh làm thế bị cấu thành tội quấy rối tình dục đó, Cố tổng à."Cố Nam Đình cười không thành tiếng "Em cũng có thể lý giải là tôi đang tỏ tình với em. Tôi không để tâm đâu."Trình Tiêu cười giả tạo "Tôi sẽ không vì thế mà cảm thấy vinh hạnh đâu."Cố Nam Đình chỉ cười, quay lưng ra văn Tiêu liếc nhìn áo sơ mi dính máu trong bồn rửa tay mà anh cởi ra, cầm lên rồi ném vào thùng văn phòng, Cố Nam Đình ung dung ngồi trên sofa, Trình Tiêu thì ngồi trên sofa đơn cách anh không chuyện chính, Cố Nam Đình vào thẳng chủ đề "Ba giai đoạn của cải trang, em đã hoàn thành lớp lý luận và lớp bay mô hình, tiếp theo sẽ là luyện tập 20 lần liên tục cất cánh hạ cánh. Do sân bay trong nước và không phận bị hạn chế, công ty và một công ty hàng không mới của Mỹ đã bắt tay hợp tác, sắp xếp mọi người qua đó tham gia huấn luyện bay tập trung, thời hạn là một tháng."Không phận nước ngoài khá rộng, cơ hội lên máy bay để thực hành nhiều hơn, nếu sang đó thì sẽ có kinh nghiệm nhanh hơn. Còn đối với phi công tốt nghiệp trường hàng không trong nước mà nói thì cơ hội ra nước ngoài tập huấn cũng rất hiếm Tiêu đã nhận được thông báo, chuẩn bị ngày mai xuất phát bay đến doanh trại tập huấn. Còn Cố Nam Đình là phó tổng, vốn không cần nói riêng cho cô biết. Nên Trình Tiêu hỏi anh "Cố tổng có lời nhắn nhủ gì đặc biệt?"Đối với cô, Cố Nam Đình đúng là còn có lời dặn, "Trong tình huống bình thường, chắc em sẽ bay máy bay A320. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có muốn thử Boeing 737 không?"Thường tthi2sau này bay máy bay loại nào thì lúc tập huấn sẽ bay loại đó, rất chuẩn xác. Máy bay khách A320 thao tác bằng điện truyền, giảm nhẹ đi rất nhiều gánh nặng thể lực khi thao tác máy bay của phi công. Còn Boeing 737 thì lại vận hành bằng hệ thống điều khiển cơ – thủy lực, lúc ngắt hệ thống trợ lực ra thì động tác trên máy vô cùng nặng nề. Đừng nói Trình Tiêu là phi công nữ, ngay cả phi công nam với vóc dáng cao to, khỏe mạnh lúc thao tác cũng sẽ thấy rất vất Nam Đình lại hỏi cô có muốn thử Boeing 737 thách cô chăng? Trình Tiêu hỏi ngược lại "Nếu tôi muốn cùng lúc cả hai loại, thì Cố tổng có cho tôi cơ hội không?"Cố Nam Đình lại nói "Là phi công nữ, sau này có cơ hội dẫn tổ bay hay không còn chưa chắc chắn, đừng yêu cầu cao như vậy."Phi công là nghề có tương lai, thực sự là mơ ước của nhiều người. Mà Trung Quốc cũng là một trong những quốc gia có số lượng nữ phi công nhiều nhất. Có điều, hiện giờ phi công nữ đang bay lại không nhiều. Cho dù phụ nữ có sự tỉ mỉ, thận trọng, nhạy cảm... rất nhiều ưu thế, đặc biệt là việc sử dụng công cụ rất tinh tế, nhận biết được nhiều địa hình, khu vực, cũng có biểu hiện vượt qua cả đàn ông, nhưng những người từng bay đều biết rằng cường độ bay là một thử thách cực lớn cho thể lực và sự kiên trì của phụ nữ. Hơn nữa phụ nữ luôn luôn có tâm lý ỷ lại, không đủ quả quyết, nhiều cảm xúc, khả năng chịu đựng tâm lý khá yếu. Thế nên, trước mắt trong ngành vẫn chưa có cơ trưởng nữ nào có thể độc lập dẫn đội bay Tiêu không hề phủ nhận hiện trạng này, nhưng cô nói "Nếu anh cũng như người khác, có suy nghĩ 'bảo vệ' phi công nữ thì không nên tuyển tôi vào công ty."Cố Nam Đình không nhìn thấy vẻ khiêu khích hoặc đùa giỡn trên gương mặt cô, anh im lặng vài giây rồi đổi chủ đề "Lần này đi tập huấn, không có tôi, em nên kiềm chế bớt.""Kiềm chế? Ý gì?" Trình Tiêu không sở trường dò đoán, hỏi thẳng "Đây là lời dặn chung với bảy học viên chúng tôi sao?"Cố Nam Đình loáng thoáng nhớ lại bảy năm trước khi tiến hành tập huấn, cô đã định thử cả hai loại máy bay. Để tránh cho cô không quá kích động và bướng bỉnh, anh mới đặc biệt gọi cô tới. Nhưng lại chẳng thể nói thẳng Nam Đình nhìn vào mắt Trình Tiêu, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai "Chỉ với em."Trình Tiêu cũng nhìn anh, muốn nhìn ra thâm ý nào đó trong đôi mắt anh, sau đó cô trốn tránh vẻ chăm chú không hề che giấu trong đôi mắt anh, và thấp thoáng cả... tình ý, cười với vẻ thản nhiên "Tôi đúng là người thích gây chuyện thị phi. Nhưng Cố tổng yên tâm, chỉ dựa vào tôi thì còn thiếu người thu dọn tàn cuộc sao?"Ngoài việc nghiêm túc với nghề bay ra, còn có gì khiến cô lơ đãng nổi?Cố Nam Đình nhìn cô chăm chú, mà cô cũng nhìn lại anh, không hề nhượng sau, anh đứng lên đi ra bàn làm việc, đồng thời lấy khăn giấy trên mũi Tiêu cũng đứng lên theo "Cố tổng còn việc gì khác không?"Cố Nam Đình ngồi xuống bàn, vẻ mặt cũng như giọng nói đã hoàn toàn lạnh hẳn "Không, em ra ngoài đi."Xem như chia tay không Nam Đình do dự không biết có nên đi cùng Trình Tiêu không, thế nhưng căn cứ vào lịch làm việc tổng thể sau khi anh nhậm chức thì hành trình mà Lâm Tử Kế sắp xếp cho anh lại cùng thời gian đi Cổ Thành giám lại là Cổ Thành! Ngay cả vận mệnh cũng thay anh quyết định, bắt anh đưa Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành sao?Thế nhưng, đến ngày hôm sau Trình Tiêu lên máy bay, Cố Nam Đình cũng không bảo Lâm Tử Kế hủy bỏ chỗ ngồi mà Lâm Tử Kế đã để dành sẵn cho khi cất cánh, Lâm Tử Kế gọi cho Cố Nam Đình, nhưng không ai nghe máy. Bất đắc dĩ phải đóng cửa khoang, Lâm Tử Kế vẫn nghi hoặc "Lẽ nào Cố tổng đã lên chuyến bay đi Cổ Thành rồi?"Trình Tiêu ngồi ngay cạnh anh ta, nghe thế thì tắt máy, quay đầu nhìn bãi đáp máy bay bên ngoài cửa đó, Cố Nam Đình đang ở sân bay. Nhưng anh chỉ ở trong đài chỉ huy, nghe nhân viên chỉ huy mặt đất đẩy máy bay quốc tế có Trình Tiêu trên đó bình an ra ngoài, đứng trước cửa sổ, không nói câu nào, bất tối, Cố Nam Đình về biệt thự họ Cố, một mình ngồi ở bàn ăn, đợi điện thoại đợi tin nhắn. Tiếc là đến tận khuya mà Tiêu Ngữ Hành cũng không gọi điện, Trình Tiêu càng biệt vô âm Tử Kế rõ ràng hiểu chuyện hơn hai cô gái, đến nơi rồi, anh ta gọi điện báo bình an cho Cố Nam Đình "Cố tổng, chúng tôi đã hạ cánh, mọi thứ thuận lợi."Cố Nam Đình trả lời rất "thân dân" "Chăm sóc tốt mọi người, anh vất vả rồi."Lâm Tử Kế vừa trả lời "Việc phải làm, anh yên tâm", vừa đón lấy valy của Trình Tiêu "Để tôi".Cố Nam Đình sau đó mới gọi cho Tiêu Ngữ thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, lại còn hỏi anh trước "Anh đến nơi rồi?"Đến đâu? Cố Nam Đình không trả lời mà hỏi ngược lại "Em đang ở đâu?"Tiêu Ngữ Hành rõ ràng khựng lại, "Muộn rồi, em còn ở đâu được?" Rõ ràng là chột dạ."Tiêu Ngữ Hành!" Cố Nam Đình nổi giận, "Ai cho em cái gan mà dám nói dối anh hả?"Tiêu Ngữ Hành lập tức hoảng loạn "Anh biết rồi sao? Không phải anh đi cùng phi hành đoàn ra nước ngoài học rồi hả?""Em nghe ai nói anh ra nước ngoài?""Lúc anh gọi cho trợ lý đã nói thế, em đã nghe rồi.""Nên em nhân lúc anh không có mặt mà lén chạy đến Cổ Thành?""Không thì anh cũng vắng mặt, em còn ở nhà một mình làm gì?"Cố Nam Đình không thể phản lúc này của bảy năm trước, đúng là anh đã vì chuyện khai thác đường bay mới mà ra nước ngoài, thuận tiện xem tình hình phi công tập huấn bay ở nước ngoài, cho Tiêu Ngữ Hành cơ hội lén đi Cổ Thành. Giờ này ngày này, vấn đề đường bay mới đã được giải quyết xong sớm, còn anh vốn theo lịch trình đi đến Cổ Thành thì lại ở lại thành phố Trình Tiêu? Thế thì tại sao không lên máy bay đi cùng cô?Sự việc vẫn xảy ra theo thứ tự Nhận chức phó tổng, khai thác đường bay mới, Trình Tiêu vào làm việc, phi công ra nước ngoài học tập, và cả Tiêu Ngữ Hành đi Cổ tiết lại không giống. Chẳng hạn...Trợ lý của anh vốn dĩ là Kiều Kỳ Nặc, bây giờ lại thành Hạ Tiêu đúng là vẫn là nữ phi công của Hàng không Trung Nam, nhưng lại vì anh lấy Nghê Tiêm ra để ép cô từ bỏ Hải Hàng, không mấy cam tâm mà đến Nam Đình có một cơn manh động trong tích tắc, muốn xem thử anh không làm việc theo vận mệnh an bài thì sẽ thế nào?Lúc này, bên kia đầu dây đã là người khác, "Nam Đình, nó đang ở chỗ tôi."Là Tiêu Tập ở thành phố A, anh họ của Tiêu Ngữ không đi Cổ Thành? Cố Nam Đình nhíu mày, nói thẳng "Bố tôi và dì Tiêu đi nghỉ mát rồi, tôi không trông nó được."Tiêu Tập khẽ cười "Con bé này rất ham chơi. Không sao, để nó ở chỗ tôi chơi vài ngày, tôi sẽ đưa nó về sau."Chỉ sợ anh cũng không thể ngăn cản nó đi Cổ Thành. Cố Nam Đình day day trán, cố gắng nhớ lại động hướng của Tiêu Tập trong thời gian này "Gần đây anh thế nào? Tiểu công chúa ở trường cảnh sát đều ổn cả chứ?""Ai?" Tiêu Tập cười, trả lời tránh né "Tôi chỉ biết tiểu công chúa của anh oán than anh quá nhiều."Đúng là cô bé từng là công chúa của tôi. Bây giờ cũng thế, nhưng, chỉ là tình anh em. Cố Nam Đình không muốn giải thích nhiều, nhớ lại đêm khai trương khách sạn Hoàng Đình dưới trướng của Tiêu Thị bảy năm sau, có người phụ nữ từng liều mạng vì Tiêu Tập, anh giả vờ không biết mà hỏi "Có phải Hạ Hi có người bạn học tên... Hách Nhiêu?"Tiêu Tập bất ngờ "Sao anh biết?"Xem ra họ đã quen nhau. Cố Nam Đình nói "Cô ấy là... em gái một người bạn của tôi, nếu tiện thì anh cũng chăm sóc nhé."Tiêu Tập trả lời sảng khoái "Được, sẽ dốc hết lòng.""Tiêu Tập", Cố Nam Đình rất muốn bảo anh ta hãy từ bỏ Hạ Hi đi, Hách Nhiêu mới là lương nhân trời định của anh. Thế nhưng, Tiêu Tập và anh lúc này làm sao biết những việc đó? Chỉ có thể dừng tại đây, "Hách Nhiêu là một cô gái rất tốt."Tiêu Tập thông minh thế nào chứ, trong tích tắc đã hiểu ý, nhưng anh ta chỉ nói "Tâm tư của tôi, anh biết mà."Chính vì tôi biết nên mới định nhắc anh, Hạ Hi – người mà hiện giờ anh đang cố chấp theo đuổi, thậm chí nguyện đánh đổi bằng tính mạng – cuối cùng sẽ không thuộc về anh. Còn em gái họ của anh, em gái riêng Tiêu Ngữ Hành mà tôi bảo vệ mười năm, cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình vào mùa hè cả đều là sự an bài tốt nhất chăng? Thế thì để tôi quay lại làm gì nữa?Cố Nam Đình trằn trọc suốt đêm.***Nửa tháng sau đó sóng yên bể lặng, quốc thái dân an, Tiêu Ngữ Hành thi thoảng gọi điện, báo anh biết "Em vẫn yên ổn."Anh thì mỗi ngày gọi cho Trình Tiêu, không tắt máy thì cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh nhắn tin hỏi "Đang làm gì thế?", hoặc "Tập huấn có suôn sẻ không?"... tất cả đều như đá chìm dưới biển, hoàn toàn bặt tình huống này, nếu là Tiêu Ngữ Hành gọi tới, anh sẽ rất bực bội "Đổi câu khác đi, đừng có lần nào cũng yên ổn."Tiêu Ngữ Hành bị giận vô cớ lại sỉ nhục anh "Đàn ông cũng 'bị' hả anh?"Anh lại hỏi "Hôm nào thì về?"Tiêu Ngữ Hành nói "Đợi em chơi đủ vốn đã."Cố Nam Đình kìm nén cơn giận "Đừng làm phiền Tiêu Tập, anh ta không rảnh chăm sóc em."Tiêu Ngữ Hành nghe thế cũng nổi điên "Anh cũng không rảnh để chăm sóc em đó thôi!" Sau đó cô bé nói "Em đã đến Cổ Thành rồi, báo anh biết một tiếng", rồi cúp cuộc cô bé vẫn đến Cổ Thành!Cố Nam Đình lật lịch ra xem, phát hiện thời gian Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn hơn nửa tháng so với thời gian trong ký ức của may mỗi ngày đến công ty còn có Hạ Chí theo bên cạnh, Cố Nam Đình mới không thấy bị thế giới lạnh nhạt này chối bỏ, mới dám xác nhận rằng Trình Tiêu chỉ đi học, tạm thời rời xa nơi này, rồi sẽ quay về nhanh thôi. Vì thế khi đối diện với Hạ Chí, sắc mặt anh cũng dịu lại, thi thoảng còn mời cô nàng ăn trưa cùng "Vẫn chưa ăn trưa? Cùng đến nhà ăn đi."Hạ Chí nhắn tin mách Trình Tiêu "Cố tổng nhà cậu lại mời tớ đến nhà ăn chung! Lẽ nào ví tiền anh ấy đã thuộc về cậu quản lý?" Tóm lại cô nàng đã đoan chắc Cố Nam Đình và Trình Tiêu dính dáng một tí, hoặc nhiều tí?Trình Tiêu nhận được tin nhắn thần kỳ, chỉ rất muộn mới trả lời "Anh ấy về công ty rồi?""Vốn là không đi mà." Hạ Chí chỉ nghĩ là do lệch múi giờ, tiếp tục kể lể "Cậu không ở trong nước, anh ấy không ngày ngày ở công ty, bắt tớ chứng minh sự trong sạch của anh ấy thì làm sao mà được?"Cố Nam Đình đúng lúc đó từ văn phòng đi ra, khi đi ngang Hạ Chí đã dặn "Hỏi Lâm Tử Kế tình hình tập huấn bên đó thế nào."Hạ Chí đứng lên vâng dạ, khi Cố Nam Đình sắp đi vào thang máy, cô nhanh nhẹn nói "Trình Tiêu rất ổn. Những việc khác tôi sẽ hỏi sư phụ rồi báo anh biết."Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cố Nam Đình nói "Không cần nữa."Trước khi đi ngủ, Cố Nam Đình lại gọi điện cho Trình Tiêu, gọi được, nhưng không ai nghe. Anh không muốn nhắn tin nữa, đang định gọi cho Lâm Tử Kế, bảo anh ta chuyển lời cho Trình Tiêu để cô gọi lại, thì điện thoại đổ Trình Tiêu, hỏi anh "Chuyện gì thế?"Chuyện gì? Anh rất nghiêm túc suy nghĩ nên lấy chuyện gì ra để nói vài câu với cô, "Ban nãy sao không nghe điện thoại?"Trình Tiêu đáp "Đang tắm."Đúng là cô có thói quen tắm sáng sớm. Cố Nam Đình nhìn giờ "Sao, tập huấn có suôn sẻ không?""Anh đang nghi ngờ trí tuệ của tôi, hay là kỹ thuật bay của tôi?""Tôi đang quan tâm em."Bên kia im lặng một lúc rồi "Cảm ơn Cố tổng, mọi việc đều thuận lợi."Giọng nói trong trẻo rõ ràng, mang một nụ cười khẽ, là dáng vẻ cô hiếm khi biểu lộ trước mặt trạng Cố Nam Đình từ nhiều mây chuyển sang trong xanh, anh nói "Dự báo thời tiết nói hai hôm nay bên đó có bão, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."Tập huấn theo kiểu khép kín, cô chạy đi đâu được? Trình Tiêu lại nói như muốn kiếm chuyện "Có người hẹn tôi thì làm thế nào đây? Cơ trưởng của Tân Duệ toàn là trai đẹp, lại còn là con lai, bỏ lỡ thì tiếc lắm."Con lai thì không trong sạch! Cố Nam Đình bị chọc tức phì cười "Trai đẹp nhiều thì em cũng hoa mắt, chi bằng từ chối hết, coi như ngang bằng nhau cả."Trình Tiêu mỉm cười, nhưng vẫn cố tình nói "Anh không làm được chuyện đó mà còn yêu cầu tôi?"Im lặng hồi lâu, Cố Nam Đình mới nói "Tôi vì em mới không làm được, em không thể vì tôi mà làm một lần ư?"
sách mây bay qua trời em qua tim tôi